Giáo dục

Những bài văn nghị luận xã hội ôn thi THPT Quốc gia hay nhất 2023

Dưới đây là Những bài văn nghị luận xã hội ôn thi THPT Quốc gia hay nhất 2023 do Trường Cao Đẳng Kiên Giang soạn. Kính mời quý độc giả theo dõi để có thêm ý tưởng cho những bài viết của mình trong kỳ thi sắp tới.

những bài văn nghị luận trong kỳ thi THPT Quốc gia 2023 sẽ mang lại sự hữu ích và giúp những em ôn tập một cách hiệu quả, đồng thời định hướng chuẩn xác cho quá trình ôn tập và giúp tiết kiệm thời gian học tập. Hy vọng rằng tài liệu này sẽ trở thành những người bạn đường thân thiết, đồng hành cùng những em trên tuyến đường chinh phục mục tiêu 9+ môn Ngữ văn.

 

Bài văn nghị luận xã hội hay thi THPT Quốc gia

Nghị luận xã hội về thành công

Đề bài: Thành công chỉ tới khi chúng ta nỗ lực hết sức và không ngừng hoàn thiện bản thân mình.

Khi chào đời, bản năng sinh tồn là điều tồn tại trong tất cả những sinh vật. Chúng có khả năng tự đứng lên và vận chuyển bằng chính đôi chân của mình. Tạo hóa đã tặng thưởng cho chúng những khả năng đáng ngạc nhiên đó. Nhưng con người lại khác biệt, khi chào đời, tiếng khóc là điều duy nhất mà chúng ta có. Tiếng khóc đơn thuần là sự chứng tỏ rằng một cuộc sống mới đã ra đời. Cuộc sống đó sẽ điều khiển thế nào và tương lai của nó sẽ trở thành gì, đều phụ thuộc vào chính con người. Giống như một triết nhân từng nói: “Mỗi sinh vật khi sinh ra chỉ là chính nó. Chỉ có con người từ khi còn trong lòng mẹ đã không có gì. Nó sẽ trở thành gì, nó sẽ làm thế nào, tất cả đều do sự tự do của chính nó. Tôi chỉ có thể trở thành nhân vật do chính tôi tạo ra”.

Mỗi sinh vật khi ra đời, nó mang trong mình tất cả những gì nó có. Chỉ có con người là trường hợp đặc biệt, từ khi còn trong bụng mẹ, chúng không có gì riêng biệt. Ban đầu, câu này có vẻ tranh chấp, nhưng nếu như để ý từng câu, từng chữ, nó thật sự phản ánh một quy luật tự nhiên. Điều rõ ràng nhất chúng ta có thể thấy là khi một loài động vật non sinh ra, nó mang trong mình tất cả những đặc điểm hình thái và tính cách của cha mẹ. Chẳng hạn, mèo con ngay từ khi mới sinh đã thừa hưởng toàn bộ đặc điểm của cha mẹ, như màu lông trùng với bố hoặc mẹ, nanh vuốt sắc nhọn phục vụ cho việc săn chuột sau này. Hoặc như đàn rùa con, ngay khi cắn đứt vỏ trứng, chúng có thể bơi trong dòng nước lạnh lẽo, bởi chúng được trang bị khả năng vận chuyển nhờ hai chân giống như hai cánh chèo. Những khả năng đặc biệt này chỉ thấy ở những loài vật sống trên Trái Đất.

Nhưng con người thì sao? Một đứa bé vừa chào đời, xinh xẻo, tươi tỉnh, nhưng không người nào có thể đoán được cha mẹ của nó là người nào. thân thể yếu đuối không thể tự bảo vệ trước khắc nghiệt cuộc sống bên ngoài. Không giống như những sinh vật khác, khi chúng tỉnh ngộ và nhìn thấy ánh sáng mặt trời, chúng phải tự bước vào cuộc sống của mình. Một số loài có được sự săn sóc của cha mẹ, nhưng theo thời gian, chúng tự lập và có thể không bao giờ gặp lại cha mẹ. Điều này khác biệt rất nhiều so với con người. Chúng ta, ngay từ khi sinh ra, dù không có gì thuộc về mình, đã được chào đón bởi tình yêu thương và sự quan tâm từ mẹ, cũng như sự săn sóc tử tế từ cha… Theo thời gian, chúng ta lớn lên từng ngày trong vòng tay rét mướt đó.

Cuộc sống không bao giờ êm đềm và thường trớ trêu với nhiều người. Có những đứa trẻ không biết cha mẹ và cũng chưa từng thưởng thức mùi vị ngọt ngào của sữa mẹ. Tuy nhiên, qua thời gian, họ trưởng thành và trở thành công dân của một quốc gia. Tuy nhiên, tương lai và cuộc sống của họ thường bị giam cầm trong bốn bức tường của cảm giác xấu số và đơn chiếc.

Ngay từ khi sơ sinh, mỗi người không có gì và không biết người sinh ra mình là người nào. Tuy vậy, điều đó không làm cho tương lai và cuộc sống trở nên mờ mịt và tối tăm, cũng không làm cho họ mất đi quyền lựa lựa chọn và hy vọng. Tương lai sáng lạng, thành công và vẻ vang không bao giờ từ chối họ, bởi những ước mơ cao đẹp không phụ thuộc vào hoàn cảnh sinh ra, mà chính là do ý chí và quyết tâm của từng người.

Câu nói “Mỗi người sẽ trở thành tương tự mà họ tự quyết định, và họ phải tạo ra bằng sự tự do của chính mình” của nhà triết học trở thành một lời khuyên cho chúng ta. Chúng ta phải luôn nỗ lực tiến lên trong cuộc sống, mang trong mình hoài bão và lý tưởng, và đặt ra mục tiêu rõ ràng cho cuộc sống của chúng ta. Không bao giờ chùn bước trước bất kỳ khó khăn nào.

Thanh niên ngày nay không chỉ dành thời gian cho việc học sách như những đàn anh trước đây. Cuộc sống hiện đại với tiến bộ khoa học và kỹ thuật không giới hạn vào việc học hành. Thời gian hàng ngày nhịn nhường như mở rộng với nhiều hoạt động thú vị như chiến dịch Mùa hè Xanh. Thanh niên được tự do và vui vẻ tới vùng khó khăn để trợ giúp người dân nghèo ở những vùng sâu xa, hoặc tham gia những chuyến đi ngắn ngày chỉ để chia sẻ niềm vui với trẻ em ở những làng trẻ mồ côi. Tất cả những hành động này đều bắt nguồn từ lòng tự nguyện và yêu thương bản sắc.

Thanh niên ngày nay không chỉ là người học giỏi và làm việc siêng năng, mà còn mang trong mình lòng nhân ái và lòng khoan dung. Những điều kiện đó là nền tảng cho sự thành công trong tương lai. Thành công đó được họ đạt được nhờ sự đấu tranh của đôi tay và tư duy của chính mình, không dựa dẫm vào bất kỳ người nào khác…

“Khát vọng chính là nguồn động lực mạnh mẽ, tiềm tàng sâu trong mỗi con người. Động lực này được thể hiện qua những hành động liên tục và nhẫn nại, khiến con người không bao giờ từ bỏ ước mơ và không bao giờ chịu khuất phục trước hoàn cảnh.” Thật sự, như câu danh ngôn nói, con người có thể đạt được mọi điều khi có khát vọng thực sự. Thất bại chỉ xảy ra khi ta từ bỏ ước mơ và nỗ lực.

Tuy những ý chí và quyết tâm không luôn mỉm cười với mọi người và không tới với bất kỳ người nào, chỉ có những người luôn nỗ lực vượt qua khó khăn trong cuộc sống mới đạt được thành công. Khi đối mặt với những thử thách, những người này không bị chùn bước và chính lúc đó, họ tìm thấy hạnh phúc và khám phá những điều hữu ích cho bản thân. Tuy nhiên, cũng có một số người không bao giờ khám phá ra những chân lý đó do ý thức bi quan và sợ khó khăn. Thất bại là khởi đầu của thành công và chỉ khi chúng ta nỗ lực hết sức và không ngừng hoàn thiện bản thân, thất bại mới trở thành thành công.

Khi con người chào đời, họ không có gì, chỉ là một mầm sống mới sinh ra, một đứa trẻ sơ sinh chưa có tính danh. Nhưng thông qua nỗ lực không ngừng, quyết tâm kiên cường và ý chí vươn lên, mầm sống ấy sẽ phát triển và đem lại những thành tựu trong cuộc sống. Khi qua đời, dù không còn ở thế gian này, họ đã đạt được tất cả những gì mình cần.

“Hãy sáng tạo! Hãy xây dựng! Hãy phục vụ!” – Đó là những mệnh lệnh mà tự nhiên ban cho chúng ta. nếu như chúng ta tuân thủ những mệnh lệnh đó, chúng ta sẽ trải nghiệm sự giàu có và phong phú của vũ trụ vô tận. Hãy sống thế cục một cách tận hưởng và không ngừng đấu tranh, bạn sẽ tìm thấy mọi thứ và trở thành chủ sở hữu của cuộc sống, bởi “Tôi chỉ có thể trở thành người tạo ra bản thân tôi.” Không có người nào khác sẽ sắp đặt hay ép buộc chúng ta, và tự do là món quà mà chúng ta sở hữu.

>> Xem thêm  Nghị luận về vượt qua khó khăn thử thách trong cuộc sống hay nhất

Nghị luận về hút thuốc lá điện tử ở học sinh lựa chọn lọc hay nhất

Nghị luận về hiện tượng xả rác bừa bãi lựa chọn lọc hay nhất

Nghị luận xã hội về vấn đề ô nhiễm môi trường lựa chọn lọc hay nhất

 

Nghị luận về phát triển bản thân

Đề Nghị luận xã hội Văn 12: Một triết học nói: “Mỗi con vật khi sinh ra đều là tất cả những gì nó có. Chỉ có con người là ngay từ thuở sơ sinh thì chẳng là gì cả. Nó làm thế nào thì nó sẽ trở thành như thế ấy, và nó phải làm bằng tự do của chính nó. Tôi chỉ có thể trở thành kẻ do chính tôi làm ra”

Bạn có từng nghe câu “Tôi chỉ có thể trở thành kẻ do chính tôi làm ra” chưa? Câu này có vẻ lạ lẫm, đúng không? Đó là câu nói của một nhà triết học, mặc dù khó hiểu nhưng chứa đựng một ý nghĩa sâu sắc. Nhà triết học đang nhắc nhở chúng ta điều gì? Bây giờ, hãy cùng tìm hiểu ý nghĩa của câu nói này.

Nhà triết học không chỉ đơn thuần nói một câu ngắn gọn tương tự, mà còn nói: “Mỗi con vật khi sinh ra đều là tất cả những gì nó có. Chỉ có con người là ngay từ khi chưa sinh ra đã không là gì. Nó sẽ trở thành thế nào và nó phải tự do tạo nên bản thân. Tôi chỉ có thể trở thành kẻ do chính tôi tạo ra.” Cánh cửa hiểu biết đã được mở rộng.

vì sao lại nói “mỗi con vật khi sinh ra đều là tất cả những gì nó có”? Mỗi con vật khi sinh ra đã biết cách ăn, cách vận chuyển, cách săn mồi… Điều đó tới từ bản năng sinh tồn. Ví dụ, con mèo con khi mới sinh ra đã biết bò lại sắp mẹ để bú, để cảm nhận tương đối ấm mà mẹ dành cho những đứa con yêu thương. Sau đó, con mèo con tỉnh ngộ nhỏ và khởi đầu tập đi bằng những bước lẫm chẫm, sau đó chạy nhảy và nô đùa, và học cách bắt chuột. Tất cả những điều này tới tự nhiên, không cần người nào dạy dỗ. Mèo trưởng thành và cả đời của nó vẫn giữ nguyên. Điều này thật tuyệt vời, tự nhiên đã trao cho loài vật một bản năng đặc biệt để thích ứng với cuộc sống. Nhưng “chỉ có con người là ngay từ khi chưa sinh ra đã không là gì cả”.

chuẩn xác, con người không sinh ra với bất kỳ bản năng đặc biệt nào, tất cả đều phụ thuộc vào người khác và đòi hỏi sự rèn luyện, nỗ lực để có được những khả năng đó. Khi sinh ra, con người không biết gì cả, chỉ có thể nhắm nghiền đôi mắt nhỏ bé và phát ra tiếng khóc yêu cầu sự săn sóc từ mẹ. Thực sự, không thể tự mình tiếp cận được mẹ. Tất cả nhờ mẹ săn sóc, ôm vào lòng và cho con sữa ngọt chạm vào môi hồng bé xinh mới có thể tiếp tục sống. Nhưng đó chưa phải là tất cả, làm sao con người có thể tự đứng, bò và vận chuyển? Tất cả đều phải trải qua quá trình rèn luyện từ thời kỳ sơ khai. Hai tháng biết lật, ba tháng biết bò, sáu tháng khởi đầu lẫm chẫm biết đi, mười tháng mới hoàn thiện được bước đi của mình,… Điều đó không xảy ra tự nhiên! Đó là nhờ vào bàn tay rét mướt của mẹ dìu dắt từng bước, tạo ra khả năng tồn tại, hòa nhập với cuộc sống cho một sinh linh bé nhỏ khi bước vào toàn cầu.

Đúng vậy, con người khác biệt với động vật chính là có tri thức và phẩm chất đạo đức, nhưng điều này không tồn tại trong từng người mà phải được phát triển và rèn luyện qua quá trình học tập và giáo dục. Từ khi còn nhỏ, chúng ta đã được dạy rằng phải biết hiếu thảo với cha mẹ, tôn trọng người khác trong xã hội, trung thực và công bằng,… và nhiều trị giá khác. Những lời dạy này đã ăn sâu vào trong tâm trí và phát triển theo thời gian khi chúng ta trưởng thành, vận dụng trong cuộc sống. nếu như không có quá trình rèn luyện, không có sự nỗ lực, làm thế nào chúng ta có thể hòa nhập với cuộc sống hiện tại? Đó là lý do vì sao “nó sẽ trở thành thế nào và nó phải tự do làm điều đó”. Đó là lý do vì sao chúng ta cần biết sống, biết hành động, biết nỗ lực. Tương tự như việc muốn chơi một bản nhạc tốt, chúng ta phải tập luyện đánh đàn, điều đó bắt nguồn từ sự say mê, tự nguyện mà không bị ép buộc. Con người giống như một tờ giấy trắng, chỉ khi được vẽ từng nét, từng nét bút, nó mới trở thành một bức tranh hoàn thiện, do vậy cần rèn luyện từ dễ tới khó, từ thấp tới cao để tiếp thu tri thức từ cuộc sống. Giống như trong học tập, không phải người nào cũng có thể ngồi trên ghế đại học ngay từ đầu, mà phải khởi đầu từ lớp một, trải qua mười hai năm rèn luyện gian khổ mới có thể vững chắc trên ghế đó. Tóm lại, để đạt thành công, ước muốn và mong muốn, chúng ta phải có nỗ lực thực sự, nỗ lực toàn tâm toàn ý, và thành công sẽ tới trong tầm tay. Tuy nhiên, không phải người nào cũng đạt được thành công cuối cùng. có rất nhiều người học rất tốt nhưng do quá mê trò chơi, họ từ bỏ việc học và mất tất cả trong một thời gian ngắn, trở thành những con người thất bại. Điều này chứng tỏ rằng kết quả mà chúng ta đạt được phụ thuộc vào cách chúng ta hành động. Chính bản thân ta quyết định số phận của mình, con người ta trở thành thế nào là do chính ta tạo ra. Người biết cống hiến vào việc học tập, quan tâm tới phẩm chất đạo đức, sẽ đóng góp vào tăm tiếng và vinh quang của quốc gia, xây dựng một tòa lâu đài đẹp nhất mà không cường quốc nào có thể sánh bằng. Tuy nhiên, đáng tiếc là xã hội ngày nay vẫn còn tồn tại những người tự làm tổn thương bản thân, những con người vụng trộm về do chơi bời, dẫn tới bị nhiễm HIV, nghiện ma túy, điều đó là do chính họ tạo ra và đẩy mình vào cuộc sống khốn khổ, bị xa lánh. Ngoài ra, còn có những người chỉ biết hy vọng vào người khác, không biết tự nỗ lực trong học tập và công việc. Điều này thật đáng lên án!

Qua câu nói vô cùng quan trọng của nhà triết học, chúng ta có thể bị đánh thức, và từ bây giờ, chúng ta phải tự rèn luyện bản thân, học hành siêng năng, khắc phục những hạn chế của mình mà không phải dựa vào người khác. Chúng ta phải phát triển bản thân và trở thành người thích hợp với thời đại, bởi chỉ lúc đó xã hội mới có thể phát triển, quốc gia mới có thể giàu mạnh. Tuy nhiên, hãy nhớ rằng chúng ta không phải đấu tranh với số phận một mình, bởi chúng ta còn có gia đình và xã hội kế bên. Những tác động đó cũng có thể tạo nên con người chúng ta trong tương lai. Câu nói của nhà triết học thật thú vị, phải không? Nó chứa đựng nhiều ý nghĩa và trị giá vô cùng quý giá. Hãy khẳng định cái tôi của chúng ta và tạo nên một con người thực sự có trị giá cho xã hội này, những bạn ạ! “Tôi chỉ có thể là kẻ do chính tôi tạo ra”.

>> Xem thêm  Nghị luận về sống với say mê kèm dàn ý lựa chọn lọc hay nhất

 

Nghị luận về nói không với bệnh thành tích và tiêu cực trong thi cử

Đề bài: Hãy thể hiện quan niệm của mình trước cuộc vận động: “Nói không với những tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong giáo dục”.

Trong cuộc sống đầy bận rộn và sự biến đổi không ngừng như ngày nay, xã hội và quốc gia đang cần những học sinh giỏi, có tài và đức để trở thành lực lượng trẻ tuổi của tương lai. Ngay từ bây giờ, học sinh được coi là những hạt giống cho tương lai, những người sẽ tiếp nhận truyền thống phát triển của quốc gia và họ phải cống hiến hết mình trong việc học tập và rèn luyện. Tuy nhiên, đáng tiếc là cũng có một số học sinh đang theo học không thích hợp với khả năng của mình, và điều này đã tạo điều kiện cho một “căn bệnh” xâm nhập vào học đường, gây xáo trộn trong ngành giáo dục và xã hội nói chung. Đó chính là “bệnh thành tích” cùng với những tiêu cực trong thi cử.

Thành tích là kết quả đánh giá được của nỗ lực con người. Kết quả này không chỉ là lợi ích tư nhân về mặt vật chất hoặc ý thức, mặc dù đa phần là yếu tố xúc tiến con người nỗ lực nhiều hơn, tốt hơn để đạt thành tích tư nhân. Tuy nhiên, con người vẫn có thể đóng góp hết mình vì lợi ích chung, lợi ích của xã hội và quốc gia.

Theo khái niệm đó, nỗ lực đạt thành tích của một tư nhân hoặc một tập thể là một phẩm chất đạo đức tốt, đáng được khen ngợi và nhân rộng. Hãy tưởng tượng một xã hội, trong đó mọi thành viên đều nỗ lực đạt thành tích cao hơn trong những ngành nghề hoạt động: thể thao, văn hóa, nghệ thuật, giáo dục, sản xuất, thương nghiệp, công nghệ… vì lợi ích tư nhân và cộng đồng. Xã hội đó chắc chắn sẽ tiến bộ, nền kinh tế sẽ phát triển, đời sống của người dân sẽ giàu có, và quốc gia đó sẽ trở nên mạnh mẽ. Tuy nhiên, có một thời khắc nào đó, khi chính những nỗ lực đạt thành tích, một phẩm chất tốt trong mỗi thành viên trong xã hội trở thành một căn bệnh. Điều này đã trở thành một vấn đề ngày nay, được gọi là “bệnh thành tích”.

Bệnh thành tích là hiện tượng khi sự quan tâm quá mức tới thành tích và danh hiệu đã tạo ra sức ép lớn đối với tư nhân và xã hội. Mọi người thường bị cuốn vào cuộc đua khốc liệt để đạt được thành công và danh vọng, bỏ qua những trị giá đạo đức và sự phát triển toàn diện của bản thân. Học sinh cũng chịu sức ép từ hệ thống giáo dục, với sự tập trung vào kết quả thi cử và đánh giá dựa trên thành tích học tập. Điều này đã khiến cho môi trường học tập trở nên căng thẳng và cạnh tranh quá mức, tác động tới sự phát triển toàn diện của học sinh.

Vấn đề này cũng lan rộng sang xã hội, khi mọi người trở nên khiếp sợ bởi thành công vật chất, quyền lực và tăm tiếng. Điều này tạo ra một tầm nhìn hẹp về thành công, coi trọng chỉ một khía cạnh của cuộc sống mà bỏ qua những trị giá nhân văn, tình yêu, sức khỏe ý thức và cống hiến cho cộng đồng.

Để khắc phục bệnh thành tích, cần có sự thay đổi trong tư duy và trị giá hóa trong xã hội. Chúng ta cần đánh giá thành tích không chỉ dựa trên kết quả cuối cùng, mà còn trên quá trình phát triển tư nhân và đóng góp vào xã hội. Giáo dục cần tạo ra môi trường học tập lành mạnh, khuyến khích sự sáng tạo, tư duy đa chiều và khả năng thích ứng. Xã hội cần tạo ra một không gian đa dạng và chấp nhận sự khác biệt, đồng thời đánh giá cao những đóng góp xã hội và ý thức đồng đội.

Chỉ khi mọi người có thể thoát khỏi sức ép thành tích vượt qua giới hạn tư nhân, chúng ta mới có thể xây dựng một xã hội thăng bằng, phát triển toàn diện và đầy đủ trị giá.

Hiện tại, một vấn đề đáng lo ngại trong ngành giáo dục ở nước ta là căn bệnh “thành tích” đang lan rộng, không chỉ tác động tới một số người làm việc trong ngành mà còn lan tỏa tới nhiều gia đình trong xã hội. Với căn bệnh “thành tích”, những phương pháp đánh giá và kiểm tra kết quả học tập trở nên quá tải, phức tạp và thiếu tính sáng tạo cho học sinh và sinh viên. Từ phía ngành giáo dục, thành tích học tập được coi là tiêu chí đánh giá thành công nghề nghiệp của thầy giáo, nhà trường và cộng đồng địa phương. Thật đáng tiếc, trong thời gian sắp nhất, ngành giáo dục đã “thiết kế” những tiêu chí giáo dục theo cách cứng nhắc và khô khan. “Bệnh thành tích giáo dục” là việc những trường học và cộng đồng địa phương nỗ lực đạt được những tiêu chí giáo dục bằng mọi cách. Chúng ta đều nhận thức rõ ràng rằng một xã hội muốn phát triển và tiến bộ cần phải có rất nhiều nhân tài, những người thực sự có chất lượng học vấn, được truyền đạt tri thức và giáo dục đạo đức từ cộng đồng và nhân loại. Giáo dục là nền tảng, nơi sinh sản năng lực cho sự phát triển mạnh mẽ của một quốc gia và cộng đồng dân tộc. Một hệ thống giáo dục tốt và công bằng sẽ tạo ra những con người có thành tích tốt và trung thực. Những thành tựu đáng khen ngợi và trung thực này sẽ đóng góp vào sự tiến bộ mạnh mẽ của cộng đồng dân tộc trên tuyến đường phát triển.

Cuộc vận động “Nói không với tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong giáo dục” đã thu hút sự quan tâm của xã hội và nhận được sự ủng hộ từ mọi người. Mọi người đều nhận thức rằng nếu như chúng ta không ứng phó với vấn nạn “tiêu cực trong thi cử” và “bệnh thành tích trong giáo dục” và để chúng trở thành một căn bệnh “mãn tính”, sẽ dẫn tới lãng phí thời gian, năng lực và tuổi xanh của học sinh; lãng phí tiền nong, công sức nuôi dạy con của phụ huynh; của thầy giáo và lãng phí tài nguyên xã hội. Điều này sẽ dẫn tới suy thoái đạo đức của học sinh và suy thoái những mối quan hệ xã hội khác. Cuộc vận động này là một cuộc đấu tranh quyết liệt và đầy trắc trở. Điều đáng mừng là mọi người trong xã hội đều quyết tâm tham gia vào cuộc chiến chống lại tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong giáo dục, sẵn sàng chỉ trích những tư nhân hoặc tổ chức không hưởng ứng. Sự khởi đầu tích cực này cho thấy cuộc vận động mang tính nhân văn sâu sắc đã đạt được thành công.

Trong quá trình cải tổ giáo dục, việc loại bỏ bệnh thành tích là điều vô cùng cần thiết. Điều này không phải là điều quá khó, nhưng chắc chắn cũng không dễ dàng. trước tiên, chúng ta phải thay đổi từ những sai phép của hệ thống giáo dục, và quyết tâm thực hiện cuộc vận động đã được đề ra, vì điều đó sẽ trở thành một tấm gương để thế hệ trẻ ngày nay tin tưởng và lấy làm mẫu. Học sinh của chúng ta phải nỗ lực học tập một cách thành tâm và không chấp nhận tiêu cực trong thi cử, đồng thời cùng nhà trường hỗ trợ và ngăn chặn những hành vi tiêu cực đó.

quốc gia chúng ta đang đi trên tuyến đường đổi mới, mở cửa và hội nhập, đấu tranh và cạnh tranh với toàn cầu để giành được một vị trí đáng kể trên sân chơi quốc tế. Cuộc chiến kinh tế sắp tới sẽ rất khốc liệt và mang tính chất quyết định, giống như một trận đấu trên sàn đấu võ hay trên võ đài. Ở đó, người thắng lợi chỉ có thể dựa vào tài năng thực sự của bản thân, không phải vì bất kỳ bằng cấp cao hơn nào.

Tương lai thịnh vượng của quốc gia chúng ta phụ thuộc vào việc giáo dục của chúng ta có thể đổi mới để tạo ra những tài năng thực sự hay không. Vì vậy, chúng ta hãy cùng nhau đóng góp để đẩy lùi những yếu tố tiêu cực và bệnh thành tích đó, từ đó đưa Việt Nam ngày càng phát triển và mạnh mẽ hơn.

Hãy chú trọng vào việc xây dựng một hệ thống giáo dục tiên tiến, khuyến khích sự sáng tạo và phát triển kỹ năng thực học. Đồng thời, chúng ta cần loại bỏ sức ép thành tích không cần thiết và coi trọng sự đa dạng, tôn trọng sự khác biệt. Bằng cách đó, chúng ta sẽ tạo ra một môi trường thuận lợi để những tài năng thực sự nổi trội và góp phần vào sự phát triển vững bền của quốc gia.

Hãy hợp sức và cùng nhau làm việc để xúc tiến sự tiến bộ và loại bỏ những rào cản đối với sự phát triển của quốc gia chúng ta. Mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm đóng góp và tạo điều kiện để Việt Nam trở nên mạnh mẽ, phồn vinh và thịnh vượng.

Xem thêm Nghị luận xã hội về tình yêu thương lựa chọn lọc hay nhất

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button